Sau buổi họp lớp, gặp lại bạn gái cũ giàu có, chồng sưng sỉa với tôi, bảo vì nhà vợ nghèo nên 12 năm qua anh vẫn phải ở nhà thuê, không ngóc đầu lên được.
Chồng tôi 'dù đói chết vẫn phải ăn cơm nhà' nhưng cọng rau cũng không chịu nhặt
Vợ chồng tôi cưới nhau được 12 năm, có hai cô con gái. Sống ở thành phố lớn giá cả đắt đỏ, với thu nhập tổng cộng mỗi tháng gần 20 triệu đồng, cho tới giờ chúng tôi vẫn ở nhà thuê. Mỗi tháng sau khi trừ đi 5 triệu đồng tiền thuê nhà, chúng tôi xoay vần với số tiền còn lại, cố đủ lo cho con ăn học và sinh hoạt gia đình.
Trước khi đến với tôi, chồng có yêu cô bạn cùng lớp đại học. Cô ấy rất xinh xắn, lại là tiểu thư con nhà giàu. Tuy nhiên, sau đó do mặc cảm mình là con nhà nghèo, lại ở quê xa nên anh chủ động rút lui. Rồi qua bạn bè giới thiệu, tôi và anh quen nhau. Chúng tôi tìm hiểu nhau khoảng nửa năm thì đi đến quyết định kết hôn.
Trước khi đến với tôi, anh đã có một cô bạn gái rất xinh đẹp, giàu có. (Ảnh minh họa được tạo bởi AI)
Chồng tôi là người hiền lành nhưng không có chí tiến thủ. Khi mới ra trường, anh thi đỗ vào một cơ quan nhà nước và bao năm trôi qua vẫn hài lòng với công việc của một viên chức quèn, mức lương ba cọc ba đồng.
Nhiều lúc nhìn bạn bè xung quanh làm việc ở các công ty liên doanh, thu nhập tốt, mua được nhà cửa, xe ô tô, tôi cũng khuyên chồng thử đổi hướng, nhưng anh gạt phắt đi.
Chồng bảo làm nhà nước mới ổn định, ra ngoài vài năm nhỡ họ sa thải thì không còn đường quay lại. Chưa kể, làm ở đây chỉ 16h là anh được cắp cặp đi về, dành thời gian chơi thể thao nâng cao sức khỏe, sẽ tốt hơn nhiều.
Công việc nhàn rỗi nhưng thực ra chồng tôi cũng đi tối ngày, không dành thời gian giúp đỡ vợ con. Sáng ra anh đi khỏi nhà từ sớm vì có hẹn với đồng nghiệp cơ quan ăn sáng, uống cà phê.
Chiều về sau khi tan làm là anh chơi cầu lông, hôm nào cũng 20h mới về đến nhà. Tất cả việc nhà, từ đưa đón con, dạy con học tới cơm nước, dọn dẹp, ngoại giao các kiểu đều mình tôi lo liệu.
Mỗi tháng, anh đưa cho tôi đúng 8 triệu đồng. Vì số tiền chồng đưa quá ít so với mức chi tiêu hiện nay của gia đình 4 người tại thành phố nên để xoay xở đủ chi phí sinh hoạt, tôi phải nhập hàng về bán online, kiếm thêm chút đồng ra đồng vào.
Thấy công việc của chồng ở cơ quan không có mấy, tôi đề nghị anh dành thời gian lên mạng xã hội để quảng cáo bán hàng giúp vợ, nhưng anh chối đây đẩy, kêu là ngại, sợ bị người quen đánh giá, mất thể diện.
Mấy tháng trước, lớp đại học của chồng tổ chức họp lớp, anh gặp lại cô bạn gái cũ sau bao năm. Bắt đầu từ hôm đó, anh tỏ thái độ khác hẳn với tôi, thường xuyên thở dài than trách số phận.
Cô bạn gái cũ đã có chồng và 2 con. Sau khi kết hôn, vợ chồng cô được nhà ngoại cho căn nhà mặt phố, tầng 1 cho thuê kinh doanh, mỗi tháng được 30 triệu đồng. Nhìn cô bạn gái có cuộc sống sung sướng, anh lộ rõ vẻ tiếc rẻ. Mỗi lần uống rượu say, chồng tôi về nhà dằn hắt vợ, trách nhà ngoại nghèo, bao năm không cho con cái được đồng nào.
Chưa hết, anh lại so sánh gia đình tôi với nhà cô bạn gái cũ rồi thốt lên: "Biết vậy lấy luôn cô ấy làm vợ có phải đời tôi lên tiên không!".
Chuyện không chỉ dừng lại ở đó, mỗi lần đến tháng phải đóng tiền nhà, chồng lại quay ra dằn hắt tôi, nói số anh không may nên suốt đời phải ở nhà thuê.
Cuộc sống của tôi mấy tháng nay như rơi xuống địa ngục vì hình bóng cô người yêu cũ của anh. Đôi lúc tôi cảm thấy mệt mỏi và muốn kết thúc mọi chuyện, nhưng nghĩ đến 2 con thì tôi lại suy nghĩ. Mong độc giả hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi tình cảnh này.
YêuAnh trai mất vài tháng chị dâu báo sắp lấy chồng, tôi sốc khi biết nguyên nhân còn rút tiền tiết kiệm đưa chịTheo VTC